This website uses Google Analytics to collect anonymous information such as the number of visitors to the site, and the most popular pages.
This website uses Google Analytics to collect anonymous information such as the number of visitors to the site, and the most popular pages.
Mỹ học có thể chia thành hai lĩnh vực chính: mỹ học tổng quát và mỹ học đặc thù.
– Mỹ học tổng quát nghiên cứu về những khái niệm, nguyên tắc và tiêu chuẩn chung về cái đẹp và nghệ thuật. Mỹ học tổng quát cố gắng trả lời những câu hỏi cơ bản và quan trọng, như: Cái đẹp là gì? Nghệ thuật là gì? Cảm nhận thẩm mỹ là gì? Cái đẹp và nghệ thuật có khách quan hay chủ quan? Cái đẹp và nghệ thuật có thay đổi theo thời gian và không gian hay không? Cái đẹp và nghệ thuật có mục đích hay giá trị gì? Mỹ học tổng quát là nền tảng cho mỹ học đặc thù, cũng như cho các lĩnh vực khác của khoa học liên quan đến cái đẹp và nghệ thuật.
– Mỹ học đặc thù nghiên cứu về những đặc điểm, quy luật và giá trị riêng của từng loại hình nghệ thuật, như âm nhạc, hội họa, văn học, điện ảnh, v.v. Mỹ học đặc thù cố gắng khám phá và hiểu biết về những tác phẩm nghệ thuật cụ thể, những nghệ sĩ tài hoa, những phong cách và trường phái nghệ thuật đa dạng. Mỹ học đặc thù cũng cố gắng đánh giá và phê bình những tác phẩm nghệ thuật, dựa trên những tiêu chuẩn, quy tắc và giá trị của mỹ học tổng quát, cũng như của từng loại hình nghệ thuật. Mỹ học đặc thù là nơi thể hiện và thực hành mỹ học tổng quát, cũng như là nơi tạo ra và phát triển cái đẹp và nghệ thuật.
Bạn có thể thấy rằng, mỹ học tổng quát và mỹ học đặc thù là hai lĩnh vực bổ sung và tương tác với nhau, tạo nên sự đa dạng và phong phú của mỹ học. Bạn cần nghiên cứu cả hai lĩnh vực này để có một cái nhìn toàn diện và sâu sắc về cái đẹp và nghệ thuật. Ngoài ra, bạn sẽ được cảm nhận, đánh giá và thưởng thức cái đẹp và nghệ thuật một cách chính xác và tinh tế.
Mỹ học là một bộ môn khoa học nghiên cứu về cái đẹp, nghệ thuật và thẩm mỹ. Mỹ học có nhiều phương pháp luận khác nhau, như phương pháp triết học, phương pháp lịch sử, phương pháp phê bình, phương pháp phân tích, phương pháp so sánh, phương pháp thực nghiệm, v.v.
– Phương pháp triết học dùng những khái niệm, lý thuyết và nguyên lý triết học để giải thích và đánh giá cái đẹp và nghệ thuật. Phương pháp này thường dựa trên những hệ thống tư tưởng của các nhà triết học nổi tiếng, như Plato, Kant, Hegel, v.v. Phương pháp này giúp ta hiểu được những nguyên tắc, tiêu chuẩn và giá trị chung về cái đẹp và nghệ thuật, cũng như những mối quan hệ giữa cái đẹp và nghệ thuật với các khía cạnh khác của triết học, như lý tính, đạo đức, chính trị, v.v.
Ví dụ, Plato cho rằng cái đẹp là một ý niệm trừu tượng, không thể biểu hiện được bằng ngôn ngữ hay hình ảnh, mà chỉ có thể nhận thức được bằng lý trí. Theo Plato, nghệ thuật là một sự bắt chước thứ yếu của thế giới hiện tượng, không thể đạt được cái đẹp tuyệt đối, mà chỉ có thể tạo ra những cái đẹp tương đối và tạm thời.
– Phương pháp lịch sử dùng những kiến thức, sự kiện và quan điểm lịch sử để khảo sát và phản ánh cái đẹp và nghệ thuật. Phương pháp này thường dựa trên những nguồn tài liệu, bằng chứng và chứng cứ lịch sử, như sách, báo, tạp chí, tranh ảnh, phim ảnh, v.v. Phương pháp này giúp ta hiểu được những đặc điểm, quy luật và giá trị riêng của cái đẹp và nghệ thuật trong từng thời kỳ, vùng miền và nền văn hóa, cũng như những tác động của cái đẹp và nghệ thuật đến các khía cạnh khác của lịch sử, như kinh tế, chính trị, xã hội, v.v.
Ví dụ, nghệ thuật Phục Hưng là một phong trào nghệ thuật phát triển ở châu Âu từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 16, bắt nguồn từ Ý. Nghệ thuật Phục Hưng lấy cảm hứng từ nghệ thuật cổ điển Hy Lạp và La Mã, nhấn mạnh vào sự cân đối, hài hòa, tỷ lệ và biểu hiện của con người. Nghệ thuật Phục Hưng cũng phản ánh sự thay đổi của xã hội, văn hóa và tôn giáo trong thời kỳ khai sáng, cách mạng công nghiệp và cải cách tôn giáo. Những nghệ sĩ nổi tiếng của nghệ thuật Phục Hưng có thể kể đến như Leonardo da Vinci, Michelangelo, Raphael, v.v.
– Phương pháp phê bình dùng những tiêu chuẩn, quy tắc và giá trị để đánh giá và bình luận cái đẹp và nghệ thuật. Phương pháp này thường dựa trên những kiến thức, kinh nghiệm và quan điểm cá nhân của người phê bình, cũng như những phản hồi, ý kiến và đánh giá của công chúng. Phương pháp này giúp ta hiểu được những ưu điểm, nhược điểm và ý nghĩa của cái đẹp và nghệ thuật, cũng như những tác động của cái đẹp và nghệ thuật đến các khía cạnh khác của cuộc sống, như cảm xúc, tư duy, hành động, v.v.
Ví dụ, Roger Ebert là một nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng của Mỹ, đã viết hàng nghìn bài phê bình về các bộ phim khác nhau, từ các bộ phim kinh điển đến các bộ phim hiện đại. Ông sử dụng những tiêu chuẩn như cốt truyện, diễn xuất, đạo diễn, kỹ xảo, âm nhạc, v.v. để đánh giá và bình luận về các bộ phim. Ông cũng đưa ra những nhận xét, so sánh và gợi ý về các bộ phim. Những bài phê bình của ông được đánh giá cao bởi công chúng và giới chuyên môn, cũng như có ảnh hưởng lớn đến ngành công nghiệp điện ảnh.
Mỹ học là một bộ môn khoa học nghiên cứu về cái đẹp, nghệ thuật và thẩm mỹ. Mỹ học đã trải qua nhiều giai đoạn phát triển và biến đổi theo thời gian, với sự đóng góp của nhiều học thuyết và nhà mỹ học nổi tiếng, như Kant, Hegel, Schopenhauer, Nietzsche, Croce, Dewey, Adorno, Danto, v.v.
– Giai đoạn đầu tiên của lịch sử mỹ học là giai đoạn cổ đại và trung đại, từ thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên đến thế kỷ thứ 18 sau Công nguyên. Trong giai đoạn này, mỹ học chủ yếu liên quan đến triết học, văn hóa và tôn giáo của các nền văn minh Hy Lạp, La Mã, Ấn Độ, Trung Quốc, Hồi giáo và châu Âu.
Các nhà mỹ học cổ đại và trung đại quan tâm đến các khái niệm như cái đẹp, cái tốt, cái chân, cái thánh, cái hài hòa, cái cân đối, cái tự nhiên, v.v. Các nhà mỹ học nổi bật trong giai đoạn này có thể kể đến như Plato, Aristotle, Plotinus, Augustine, Aquinas, Ibn Sina, Ibn Rushd, Dante, Leonardo da Vinci, v.v
– Giai đoạn thứ hai của lịch sử mỹ học là giai đoạn hiện đại, từ thế kỷ thứ 18 đến thế kỷ thứ 20. Trong giai đoạn này, mỹ học trở thành một bộ môn khoa học độc lập, có phương pháp luận và lý thuyết riêng biệt. Mỹ học hiện đại phản ánh sự thay đổi của xã hội, văn hóa và nghệ thuật trong thời kỳ khai sáng, cách mạng công nghiệp, chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa hiện đại và chủ nghĩa hậu hiện đại.
Các nhà mỹ học hiện đại quan tâm đến các khái niệm như cái đẹp, cái xấu, cái biểu hiện, cái ý nghĩa, cái giá trị, cái phê phán, cái sáng tạo, cái đột phá, v.v. Các nhà mỹ học nổi bật trong giai đoạn này có thể kể đến như Kant, Hegel, Schopenhauer, Nietzsche, Croce, Dewey, Adorno, Danto, v.v
– Giai đoạn thứ ba của lịch sử mỹ học là giai đoạn hiện đại muộn hoặc đương đại, từ thế kỷ thứ 20 đến nay. Trong giai đoạn này, mỹ học đối mặt với nhiều thách thức và tranh luận từ các lĩnh vực khoa học khác, như tâm lý học, xã hội học, văn hóa học, nhân học, sinh học, v.v. Mỹ học đương đại phản ánh sự đa dạng, phức tạp và thay đổi liên tục của nghệ thuật và thẩm mỹ trong thời đại toàn cầu hóa, đa văn hóa, đa phương tiện, đa thức giác và đa giác quan.
Các nhà mỹ học đương đại quan tâm đến các khái niệm như cái đẹp, cái xấu, cái kỳ lạ, cái kinh dị, cái hài hước, cái châm biếm, cái đa nghĩa, cái đa giác quan, cái tương tác, cái tham gia, v.v. Các nhà mỹ học nổi bật trong giai đoạn này có thể kể đến như Eco, Lyotard, Jameson, Baudrillard, Bourdieu, Barthes, Foucault, Derrida, Rancière, v.v